Tình yêu đến ta có thể lựa chọn hoặc là đón nhận hoặc là từ chối . Nhưng khi tình yêu đi ta lại chỉ có thể học cách chấp nhận nó.

Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

Nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau

Anh và chị quen nhau trong một ngày tình cờ, cùng tâm trạng và rồi dần dần thành bạn nói chuyện tâm đầu ý hợp.  Cô,  như người vô hình chen vào giữa thứ tình cảm đang dần lớn lên đó. Nếu không có cô,  liệu anh và chị có ở bên nhau? Những con người đồng điệu cùng tâm trạng? Cô luôn tự hỏi: "cô yêu anh là đúng hay là sai,  là kẻ thứ 3 hay là người đến để bù đắp cho anh.
Cô đọc được nhật ký của anh,  hỏi anh: tháng 7 anh đi gặp cô gái 20t nào mà làm a vui vậy?
Anh bảo:" là cô".
 Cô biết anh nói dối,  đó không phải là cô, vì lúc đó anh đâu hề để ý đến cô. Hôm nay,  cô lại tò mò vào đọc face của anh. À đâu phải nói là do face của anh được đăng nhập trên máy cô mới đúng,  cô chỉ là vô tình thôi. Và cô đọc tin nhắn của a với chị. Cô biết rằng cô bé 20t với anh là ai.  Ai làm anh vui đến vậy.

Liệu có phải ta đã yêu bé rồi không? Cô bé 20t. Các dòng chữ cứ nhảy múa mãi trong đầu cô.
haha. Tại sao phải vậy? Tại sao? Cô cười,  cười sự ngủ dốt của mình,  cười trong nước mắt,  cười và cảm nhận nỗi đau cứ len lỏi trong cô. Cô đã đối diện với chuyện này rất rất nhiều lần rồi. Vậy mà quá khứ của anh cứ bóp nghen lấy tim cô mỗi khi anh nhắc tới.
Đã có lần anh đi chơi với chị,  anh nói với cô rằng : anh lên tập thể dục xíu.... Nhưng cô biết sự thật đằng sau đó không phải là vậy. Cô vẫn nói chuyện với anh bình thường,  vẫn ôm nỗi cô đơn 1 mình. Ngồi sau xe máy anh cô hỏi: " anh ơi,  anh đã nói dối em lần nào chưa?" Anh bảo: chưa. Câu trả lời của anh làm cô không biết nên vui hay nên buồn.
Mọi thứ cứ quấn lấy cô, đến giờ cô muốn thuyết phục ban thân họ chỉ là bạn bè thôi mà. Nhưng cô ghen cô ghen với điều đó. Cô ghen với mỗi sáng thức dậy người anh nhớ không phải duy nhất là cô mà có cả chị. Cô ghen vì mỗi tối đi ngủ người a muốn ở bên nói chuyện chẳng phải duy nhất là cô mà có chị.  Cô ghen với qua khứ quá tuyệt vời đó của họ. Bản thân cô chẳng thể nào buông xuống được,  mọi thứ đến với cô,  đều là giả dối. Bảnthân cô mặc cảm là người đến sau,  cô sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ cô mà đi. Cô mãi gồng mình lên để chống trọi với mọi thứ. Là một người bạn thân của anh, là người yêu của anh. Muốn bên anh để anh có thể cảm nhận được như 1 người bạn thân và lúc mệt mỏi sẽ là nơi anh dựa vào. Nhưng cô cũng có lúc mệt mỏi.... Mệt vì phải đảm nhiệm cả 2 vai trò đấy.
Cô sống vui vẻ và đôi lúc là quân sư quạt mo chuyện tình cảm cho lũ bạn thân nhưng khi vướng phải chuyện tình cảm của bản thân cô.  Năm 23t cô yêu cô mới biết rằng:"  cô mềm yếu và có thể bị quật ngã bất cứ lúc nào". Cô thèm cảm giác được ngồi sau xe anh mà nói: "em yêu anh nhiều lắm. Làm ơn đừng làm em đau lòng nữa. Được không anh? " Những càng ngày cố càng bất lực trước sự ghen tuông của bản thân mình. Cô sợ nhiều hơn vì sao ư? Vì chắc cô yêu anh qua nhiều. Đến hôm nay cô biết rằng cô chưa bao giờ ngủ yên khi cô càng ngày càng yêu anh, tình yêu làm con người ta mù quáng đến vậy. Người ngoài cuộc bảo mày nghĩ nhiều quá rồi, anh ý có yêu chị đâu? Sai rồi, anh đã từng thích chị,  anh còn hoài nghi trái tim anh liệu có phải yêu chị rồi không cơ mà. Là do cô, cô đến và hủy hoại tất cả. Cô bảo sẽ bù đắp cho anh,  cô sẽ là một cô người yêu tốt, không mở ghen tuông, cô sẽ là người bạn tốt bên anh mỗi ngày. để biến mỗi ngày của anh là một niềm vui,  cuộc sống của anh có ý nghĩa hơn. Nhưng cô thất bại rồi, chỉ đem lại cho anh nỗi đau và sự day vò. cô tự dối mình mỗi ngày, đầy đoạ trái tim càng ngày càng nhiều vết cứa. Sự thật cô vẫn chưa bao giờ quên những việc anh đã làm.
Đêm gió lạnh, rít từng cơn ở bến xe bus. Có ai đó ngồi bên cạnh anh mà cố hỏi:" anh hôn chị chưa? ".
Anh ngập ngừng:"  anh hôn rồi, nhưng hôm đó là do chị khóc to quá, anh không biết làm thế nào. "
Anh ơi, vậy mùi vị môi chị thế nào?
Từng cơn gió lại rít qua nhưng vẫn chẳng át được tiếng anh nói rằng:"  mùi son thì phải. Anh chẳng cảm nhận kịp nữa. " Cô thiếu chút nữa mà buột miệng hỏi:"  anh ngủ với chị chưa? ".
Rồi ai đó ngồi trên xe bus mà khóc, giá như anh biết cô đau đến thế nào. Con người ta càng tò mò,  càng biết được nhiều chuyện càng dễ đâu buồn.  Hồi bé,  chưa biết yêu là gì thì nỗi buồn chỉ xoay quanh hôm nay bị điểm thấp nhưng rồi buồn đó lại quá nhanh.  Giờ lớn, rất ít buồn nhưng nỗi buồn lại kéo dài lê thê, đau  đáu trong tim mãi chẳng chịu rời đi,  như người bạn tâm dao  lâu ngày mới gặp, quấn quýt chẳng rời xa.  Cô biết rằng:"  Trên thế giới này, sẽ chẳng ai cảm nhận được nỗi đau của ai. Mỗi nỗi đau, có 1 vị riêng mà chỉ người được gặm nhấm nó mới có thể cảm nhận được hết. Nếu có người từng trải qua nỗi đau đó, cùng lắm họ đồng cảm mà thôi, vì ngay cả họ cũng chẳng nhớ mình đã đau thế nào. "
Bạn của anh khi khóc có người dỗ dành vậy em khi khóc anh ở đâu? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét