Tình yêu đến ta có thể lựa chọn hoặc là đón nhận hoặc là từ chối . Nhưng khi tình yêu đi ta lại chỉ có thể học cách chấp nhận nó.

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Em đã yêu người con trai bằng tuổi ?

Mẹ nói với em là ''Đừng yêu mấy đứa cùng tuổi, vì sau nay chúng nó còn trong thời gian thành công nhất, sung túc nhất, phong độ nhất thì con đã tàn tạ, rã rời''. Mẹ nói với em thế anh ạ, mẹ nói khi em đưa anh về ra mắt, em chỉ im lặng không nói gì em tin anh, em tin anh sẽ mãi trân trọng em .
Nhưng vào khoảnh khắc em lao ra khỏi nhà với 80k trong tay em đã biết thế nào là nhục nhã ê chề, thế nào hạnh phúc một đời, tất cả chỉ là ảo tưởng, là giấc mộng tự em dệt nên.

Em và anh đều sinh viên trường Hust, đều học công nghệ thông tin, yêu nhau từ thuở mà gói mỳ tôm chia đôi, đến xà phòng giặt đồ cũng phải dè dặt, cùng dặn nhau học hành tử tế, để ít nhất có thể ra trường đúng hạn. Em ngày đấy, ngoài anh ra thì còn rất nhiều người theo đuổi em, nhưng em lại chọn anh, chàng trai trầm lặng ít nói nhất lớp, chúng ta cứ thế ở bên nhau 8 năm rồi mới đi đến hôn nhân.
Em những tưởng hôn nhân là cái kết đẹp nhất cho mối tình này nhưng cuối cùng tất cả sụp đổ. Lấy nhau gần một năm, em chưa có em bé, mẹ anh luôn bóng gió em không biết đẻ, em không làm trọn bổn phận làm dâu. Em cũng đau lòng, cũng mong ngóng một đứa con, nhìn bạn bè đều có con đã lon ton chạy gọi mẹ em xót lòng lắm. Em muốn anh và em đi khám, nhưng anh năm lần bảy lượt bảo bận, rồi bảo mình em đi khám đi, em một mình đi khám, bác sỹ bảo khả năng làm mẹ của em vẫn tốt, em vui mừng nói với anh, anh chỉ hững hờ bảo ''Thế à''.
Em muốn có con, anh lại lảng tránh, em vẫn ko tìm được nguyên nhân vì sao, cho đến một ngày, mẹ cầm cốc nước hắt vào mặt em bảo em rằng ''Đồ nhà quê, nếu không biết đẻ thì giải thoát cho con tôi đi tìm vợ mới, để t còn có cháu bế''.
Em sững sờ, em chột dạ anh ạ, đàn bà mà nhạy cảm lắm, liệu anh có người mới bên ngoài chăng. Tối đấy, em nói với anh '' Anh có yêu em mãi không, có muốn bên em mãi ko'', anh im lặng không trả lời và rời giường ra ghế nằm. Em ôm mặt khóc cả đêm, em xin nghỉ việc một ngày em theo anh, em chờ trước công ty anh từ sáng cho đến mãi trưa, tất cả giới hạn của em như sụp đổ anh đèo một cô gái vào một phòng khám sản phụ gần công ty, hai chân em bủn rủn, em không tin vào mắt mình nữa, có lẽ tất cả là mơ chăng.

Em hẹn gặp cô ấy, em luống cuống không biết phải làm gì, em sợ em bị tổn thương, bị những lời kiểu như '' chị không biết giữ chồng để tôi giữ cho'' như mấy câu ngược đời mà các chị em tâm sự eva hay nói với nhau. Nhưng cô ấy chỉ nhìn em bằng ánh mắt trong suốt, và nói với em rằng '' Là em sai, nhưng em yêu anh ấy''. Có lẽ câu nói ấy mới là câu làm em tổn thương nhất. Cô ấy yêu anh, em không yêu anh sao?
Anh nổi giận với em , anh bảo '' Cô điên rồi à, có gì cô nói thẳng với tôi, nếu như cô đã biết thì giờ chúng ta cũng thẳng thắn với nhau. Tôi yêu cô ấy, yêu cái không tính toán, không so đo thiệt hơn của cô ấy, còn cô với tôi là sự mệt mỏi. Bao nhiêu năm bên nhau cô luôn chỉ biết nói tôi cố gắng mà có biết t mệt mỏi như thế nào không?''. Em im lặng, không nói gì, có lẽ em sai, có lẽ người sai là em, là em ép anh phải làm việc, phải cố gắng để có thể trả hết nợ ngân hàng, là em thúc ép anh phấn đấu để có thẻ đón mẹ lên trên này chăm sóc, tất cả là lỗi của em.
Anh có biết, em còn mệt mỏi hơn anh không, em cũng là con gái, cũng từng ngây thơ như cô gái kia, cũng mong ước có một người con trai che chở. Nhưng anh có biết không, em ko thể để mình yếu đuối, nếu em yếu đuối lấy ai vực anh dậy. Anh nhớ không, anh nộp đơn bát cứ công ty nào cũng bị từ chỗi vì anh không có tiếng anh, mà những chỗ nhận thì lương ít quá. Lúc đấy, anh bật khóc, anh bảo anh vô dụng không thể lo cho gia đình, em lại ngu ngốc động viên anh tạm thời cứ đi làm ở những nơi đó cũng được, rồi học thêm tiếng anh. Em sợ anh áp lực chuyện tiền nong, em không để anh phải chi trả một chút tiền sinh hoạt phí nào để có tiền gửi về cho mẹ và đi học thêm tiếng anh. Rồi anh theo bạn làm ăn, em là người dốc cạn đồng tiền cuối cùng đưa anh, vì em nghĩ của em cũng là của anh. Bây h, có lẽ anh đã quên hết rồi.
Em làm những chuyện đó vì em yêu anh, yêu anh đến nỗi không chừa cho mình một đường lui nào. 1h sáng em lao khỏi nhà với bộ quần áo ngủ và 80k trong túi áo, lúc dấy em hận anh, em hận người đàn ông mà em dành cả tuổi thanh xuân để yêu. Nhưng bây h ngồi gõ những dòng này, em biết tình yêu nó vô lý lắm, nó cũng ngông cuồng lắm, nó có thể làm lá chắn cho mọi lỗi lầm vì vậy em mong anh và cô ấy hạnh phúc, đừng để cô ấy giống em, nhục nhã ê chề rời khỏi nhà trong nước mắt.
----------------------------------------------------------------------------------
Người đàn ông vô dụng nhất ko phải là người không có việc làm, không có công danh....mà chính là người không che chở và yêu thương được người phụ nữ của đời mình. Haiz
Đọc đến đoạn 80k và ra khỏi nhà lúc 1h sáng thì em chỉ muốn xin địa chỉ nhà chồng chị thôi, giá xăng cũng bình ổn rồi, đầu tư 1 tí lửa để giữ ấm cho tình yêu mới của anh ấy trong mùa đông này chắc cũng là việc tốt.
Hơi xúc phạm mẹ chồng chị nhưng lúc bác ấy chửi chị là nhà quê mà ko nhìn lại mình nhỉ, đúng là "chó cỏ nhà quê mà nghĩ mình là béc-giê thành phố". Khinh!

Sourse: HUST Confessions

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét